Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân
Có ai đó đã nói rằng “sống trong bể ngọc kim cương, không bằng sống giữa tình thương bạn bè”. Thật may mắn cho những ai có thể gặp và cùng nhau tạo nên một tình bạn chân thành. Nhưng dù có thân thiết, thấu hiểu nhau như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có những lúc chúng ta hiểu lầm nhau.
Tôi có một người bạn rất thân, học chung một lớp, lại ngồi cùng bàn, đi đâu cũng đi cùng nhau, có chuyện vui, chuyện buồn đều kể cho nhau nghe. Ấy thế mà trong một lần vội vã tôi đã trách lầm người bạn thân thiết ấy!
Chuyện là thế này:
Hôm đó là một buổi sáng mùa thu tháng chín, tôi vội vã xếp sách vở đến trường. Do ngủ muộn nên tôi chỉ kịp vệ sinh cá nhân rồi đến lớp chứ cũng chưa ăn sáng. Thấy tôi chạy thục mạng, bạn tôi mới hỏi:
– Chạy đi đâu mà lật đật vậy Dung?
– Hồi tối mình ngủ trễ nên sáng nay dậy muộn, cũng may vừa kịp giờ đánh trống. hù hù hù. À, bạn mang giúp mình cái ba lô với, mình qua mua ổ bánh mì rồi vào sau nhé!
Sau khi mua bánh mì, tôi vừa đi, vừa nhai ngấu nghiến bước vào đến cửa lớp thì cô giáo cũng vừa tới.
Hết tiết học đầu tiên, giữa lúc ra chơi tôi mới sực nhớ là sáng nay mẹ cho tiền nộp tiền trường nên vội vã mở ba lô lấy tiền đi nộp. Thế nhưng tôi tìm mãi, lục tung hết cái ba lô vẫn không thấy tiền đâu.
– Bạn tìm cái gì mà lục tung hết cả vậy Dung, bạn tôi hỏi?
– Mình tìm tiền để nộp tiền trường. Mình nhớ hồi hôm mình đã kẹp vào trong sách này mà giờ không thấy đâu!!!
– Lúc nãy cầm giúp cái ba lô của bạn mình có làm rơi ở trước sân, không biết có rớt chỗ đó không? Để mình ra tìm thử xem.
Thề là hai đứa dạo khắp sân lật tìm từng lá bàng khô nhưng vẫn không thấy đâu. Tôi thầm nghĩ thôi chắc mất rồi. Vào lớp trễ hai đứa lại bị cô giáo mắng khiến tôi thêm khó chịu ra mặt. Cả buổi học hôm đó, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt trách móc của tôi luôn hướng về phía bên cạnh. Tôi nghĩ chắc bạn tôi cũng khó chịu lắm.
Tan trường ra về tôi tránh mặt bạn, rồi đi lửng thửng một mình với vẻ mặt buồn rười rượi, trong đầu luôn suy nghĩ biết ăn nói sao với mẹ bây giờ. Trời ơi !!!
Về đến nhà, đẩy nhẹ cánh cửa vào phòng, trước mặt tôi là tờ tiền năm trăm nghìn đồng xanh lét đang nằm chình ình giữa nền gạch men đó. Tôi thật không biết nói gì hơn, thì ra lúc sáng vội vàng quá tôi đã làm rơi ngay trong phòng mà không hay biết. Trời ơi tôi đã có ý nghĩ, ánh mắt trách lầm bạn tôi rồi.
Tôi phi xe ngay đến nhà bạn, gọi lớn:
– Hương ơi! Có nhà không? Hương ơi!
Hương ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vội nói:
– Có đây, có đây, chuyện gì vậy Dung?
– Mình tìm thấy rồi, mình tìm thấy rồi! Mình làm rơi ở trong phòng của mình, hi hi…
– À, vậy à. Dung nói với giọng hờn trách.
– Thôi mà, cho mình xin lỗi mà, tôi nài nỉ!
– Ủa mà lỗi gì vậy? Dung hỏi?
– Thôi mà, đi uống nước mía nhé, mình đãi!…
Dung cười nhẹ, nụ cười làm tôi trút được gánh nặng ngàn cân đang đè trong ngực tôi. Tôi chợt thấy lòng nhẹ nhỏm hẳn.